Câu chuyện về thế hệ bánh sandwich

Anh Phạm Văn Thắng, một người Việt Nam đã sống ở Đức 20 năm, kể một câu chuyện buồn: Khi một người mẹ Đức gọi điện về nói chuyện với gia đình ở Việt Nam, bà nói với con: Đây. Nói chuyện với ông của bạn, người đã sinh ra mẹ của bạn. “Đứa trẻ ngây ngô trả lời:” Con không biết gì về nó, con không thể nói chuyện với nó. “Người mẹ không nói nên lời, và cô ấy rơi nước mắt. — Có một số gia đình mà cha mẹ nói tiếng Việt và con cái trả lời bằng tiếng mẹ đẻ. Điều này rất dễ giải thích: Từ mẫu giáo đến tiểu học, trẻ em lớn lên với bạn bè địa phương. Nói tiếng mẹ đẻ, sau đó nghe đài, đọc báo, xem TV bằng tiếng mẹ đẻ Cách đây không lâu, tờ báo Ba Lan “Newsweek” Posk (Ba Lan) đã đưa tin về một bạn trẻ Ba Lan gốc Việt khi được hỏi họ có phải là người Việt Nam không. Khi còn là Polanyi, một cô gái Việt Nam tên Xiang Weng suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Có lẽ đó là người Việt Nam”.

Không thể nói trong tình huống trên, trai gái hư Con cái, vấn đề là chúng gắn kết con cái với ngôi nhà của chúng và các thành viên trong gia đình quá mong manh.

Một cặp vợ chồng Việt Nam sống ở Hoa Kỳ, con họ sẽ đi học ở Hoa Kỳ và ngôn ngữ hàng ngày của con họ là tiếng Anh. Ngay từ khi còn rất nhỏ, các em đã được học lịch sử nước Mỹ.

Môi trường các em sinh sống hàng ngày là văn hóa phương Tây, truyền thống văn hóa Việt Nam chỉ nổi tiếng trong sinh hoạt gia đình. Tất nhiên, truyền thống này ít nhiều có Biến mất.

Nếu sinh ra trong một gia đình sống đúng với truyền thống văn hóa Á Đông thì đứa trẻ sẽ có một chỗ đứng riêng hơn, phong cách Á Đông nhưng lối sống Á Đông trong môi trường văn hóa phương Tây sẽ khiến họ khó hòa nhập Cộng đồng.

Người phương Tây gọi thế hệ trẻ em châu Á ở quê nhà là “thế hệ quả chuối”, nghĩa là chỉ còn lại những “bộ da” màu vàng. Còn với cha mẹ của những đứa trẻ này, họ được ví như những chiếc bánh mì – một thế hệ bị “kẹp chặt” bởi trách nhiệm của cha mẹ và những đứa con non nớt.

Món bánh mì của thế hệ người Việt sinh sống ở nước ngoài vẫn khiến người ta đau đầu đây là cách làm vừa giữ được nét văn hóa dân tộc vừa hòa nhập với đời sống cộng đồng địa phương.

Đưa các em về Việt Nam là một trong số đó. Nhiều người đã đề xuất giải pháp. Nhưng việc thực hiện không dễ dàng như bạn nghĩ, việc đưa con sang Việt Nam du lịch có một vấn đề: con còn phải học, chưa kể bố mẹ cũng rất bận làm ăn. — Thành ra thăm nhà nước cũng hỗn loạn lắm, không kịp nhớ cha mẹ, không quen ẩm thực Việt Nam, không hiểu văn hóa truyền thống Việt Nam thì phải ra đi. Bà Nguyễn Đình Minh Trang, một Việt kiều sinh sống lâu năm tại Mỹ cho biết, các cháu ngoại của bà tuy sinh ra ở Mỹ nhưng đều nói tiếng Việt rất tốt. Anh Bùi Kiến Thành, một Việt kiều Mỹ khác, đã sống ở Mỹ 53 năm, nhưng cả gia đình anh đều nói tiếng Việt rất tốt.

Họ đều nói rằng khi con mình giỏi tiếng Việt thì mới hiểu được Việt Nam và việc làm cho mọi người nhận ra mình là người Việt Nam là điều rất thiết thực.

Ví dụ trên cho thấy rằng không phải tất cả các gia đình đều mâu thuẫn giữa việc bảo tồn truyền thống và kết hợp nhiều đồng hơn. Chị Minh Trang cho biết, khi về nước, chị luôn giữ nếp sống thuần Việt, từ ăn uống riêng tư đến ngôn ngữ.

Khi trẻ nói tiếng nước ngoài với tôi, các bậc cha mẹ khác sẽ phớt lờ chúng và khiến chúng cảm thấy rằng việc chúng nói tiếng Việt là quan trọng. Mẹ và mẹ tôi nói với tôi rằng cách dạy con Việt kiều khác là tra truyện cổ của nước ta trên mạng và kể cho con nghe.

Cô ấy nói cô ấy phải học cách nói chuyện với đất nước của tôi. Đây là những điểm xuất phát để các em hiểu hơn về quê hương đất nước. Theo cô, hoàn cảnh là trở ngại lớn nhưng cô vẫn cố gắng dành thời gian cho các con.

(Theo Tiền Phong)

Leave A Reply