Tôi sẽ không khóc vào mùa xuân này

Đặt cá chép ông Táo. Ảnh: Hoàng Hà .

Em càng bảo em mạnh mẽ, vui vẻ, không khóc thì em càng rơi nước mắt … em càng thấy xa gia đình. Tết đến là năm thứ hai, nhưng năm nay dường như khiến tôi cảm thấy yếu đuối và cô đơn. Tôi từng nghĩ rằng mình phải luôn vui vẻ vì bố mẹ rất vui khi thấy con trai mình luôn cười. Nhưng những ngày này, khi Tết đến, tôi không thể cầm lòng và để những giọt nước mắt chảy dài trên má của chàng trai 21 tuổi ………… khao khát. Bạn đang học bài không tập trung được, đôi khi bạn đọc báo để cảm nhận được cái Tết Việt Nam thật gần, hay những lúc ngồi chat Yahoo với cả nhà, những lúc nghe bố mẹ nói … hay vừa quay lại một ngày căng thẳng. Sau giờ học, ký túc xá bỗng có mùi táo chua mà tôi thường ăn khi về quê ăn Tết với ông bà. Tim tôi lúc đó đau lắm.

Nhớ lắm, vì ngày 23 tháng Chạp, tôi vội vã về nhà sớm quá để đi thả cá 12 giờ trước cho ông Táo về trời. Khắp nơi diễn ra các cuộc họp chọn đào, mứt, bánh kẹo và nhiều thứ khác để chuẩn bị cho một năm mới tươm tất. Không còn phải ngồi cùng bố gói Bánh Chưng, rồi tinh nghịch gói một đĩa nhỏ với cơm, đậu, thịt còn lại. Không có mong muốn được ngồi một chỗ và chờ đợi món Chảo được chế biến thơm ngon. Không bao giờ có tiệc giao thừa nữa. Tôi sẽ quây quần bên gia đình trong bữa tối cuối năm. Gặp nhau cuối năm với tiếng cười sảng khoái, tôi nóng lòng xem đồng hồ và chờ giây phút này thành canh. Chào mừng vị khách đầu tiên với Những lời chúc Tết Việt Nam vỡ òa. Buổi sáng đầu năm không còn sáng nữa, nhìn những chùm quả bay, mơ về một năm mới “vạn sự như ý” …

Không khí tất niên mới rộn ràng, trong lòng lại rưng rưng. Như chưa bao giờ khơi gợi lại ký ức, bất chấp mọi phong tục tập quán quê mùa, nỗi nhớ hành hạ tôi nơi đây và càng làm tôi đau hơn. Mỗi độ Tết đến, khi phải vùi đầu vào ôn tập bài thi cuối cấp, cô đơn kinh khủng. Đôi khi tôi muốn đi dạo với bạn bè, tôi muốn nói chuyện, nhưng khó quá khi ngoài trời lạnh. Trong ký túc xá, mọi người đang tất bật chuẩn bị cho kỳ thi. Tôi muốn tán gẫu với bạn bè cả ngày, nhưng ai cũng về quê ăn Tết. Tôi muốn nói chuyện với bố mẹ nhiều hơn nhưng lại sợ không thể chịu được, rồi khóc trước mặt họ. Chỉ dám gọi điện về nhà, hỏi han vài câu, dặn dò mọi người hãy sưởi ấm, chuẩn bị cho cái Tết nóng nực. Như thế này, dù cành đào, hoa ban, mứt Tết, dưa hành và những thứ rất Tết khác đã quá xa vời, nhưng không khí Tết dường như không hề tồn tại ở đây. –Không! Nỗi nhớ sẽ khiến con khóc, nhưng con sẽ không ngăn cản bố mẹ. Tôi sẽ học và tôi sẽ học rất tốt. Em sẽ mừng cho bố mẹ anh 10 điểm để anh vui vẻ khoe điểm 10 của mình khi còn nhỏ. Tôi sẽ học hỏi, tôi sẽ tiếp tục đạt được tầm nhìn về kiến ​​thức mà tôi đang theo đuổi, tôi sẽ học để tiếp thu kiến ​​thức, và hôm nay tôi sẽ phát huy khả năng của mình với con người Việt Nam cùng các bạn trong lớp. Ngày mai, tôi sẽ cùng các bạn khẳng định với thế giới về một Việt Nam giàu mạnh. Khi đó, con sẽ về với bố mẹ, đón Tết đầm ấm bên gia đình, để nụ cười nở mãi.

Ly Xuan Ngoc

Mời độc giả gửi nội dung dự thi Hội xuân

— Vietnam Airlines hân hạnh tài trợ cuộc thi “Ngôi nhà mùa xuân”. Xem thể lệ cuộc thi “Quê hương mùa xuân” tại đây.

Leave A Reply