-Khi biết cuốn sách “Giăng Hốt Hùng” được dùng làm câu hỏi nghị luận trong đề thi ĐH khối D năm nay, em có thể chia sẻ cảm nhận đầu tiên của mình, nhiều năm trước chỉ có một cuốn SGK Một gia đình vượt qua kỳ thi?
– Lúc đầu, khi một người bạn đăng một đề văn trên trang Facebook của tôi năm nay, tôi đã hơi sốc. Tôi không thể tin rằng tôi có được vinh dự này khi tôi còn rất trẻ. Tôi rất vui và tự hào về thành quả này. Tôi rất vui khi biết rằng vị trí và tên tuổi của mình đã được hàng nghìn học sinh biết đến .—— Hồng Én không biết tại sao cuốn sách của bạn lại được đưa vào đề thi tuyển sinh đại học năm nay?
– Không thể đoán được ai đó nghĩ gì. Cũng như nhiều cuốn sách khác, tôi đã rất sốc khi trích dẫn cuốn sách này để xem lại. Nhưng câu nói phải có điều gì đó thú vị để thuyết phục người đó chọn nó.
– Khi nhiều học sinh nói rằng họ không đồng ý với bạn, bạn nghĩ gì? Có ai còn tỏ ra tức giận không?
– Nếu họ tức giận, thì có lẽ tôi đúng. Bạn có tức giận vì những điều sai trái?
Tôi nghĩ mọi người đều có quyền bày tỏ ý kiến của mình. Nếu bạn đồng ý, bạn sẽ làm gì để thay đổi nó? Đối với những người không đồng ý với tôi, tôi sẽ không yêu cầu họ giải thích hoặc đưa ra một số ví dụ, mà là hành động để chứng minh điều ngược lại là đúng.
Dám làm những gì thực sự khiến bạn hài lòng, à đây không phải là điều mà bố mẹ bạn muốn, hay xã hội buộc bạn phải làm.
– Bạn có nghĩ rằng hầu hết người Việt Nam không dám “đi đầu”?
– Tôi nghĩ kết luận này được đưa ra sau khi gặp gỡ với nhiều người, lắng nghe câu chuyện của họ và phân tích chúng. Tôi có bằng tâm lý học và tôi đã học cách quan sát và đánh giá mọi người.
Tất nhiên, đây là ý kiến cá nhân của tôi. Nó có thể sai, nó có thể là sự thật, nhưng đây là một quan điểm.
Một ví dụ để minh họa cho điểm này là khi người ta học ở Việt Nam lần đầu tiên. Trong lớp, tôi quan sát thấy trong phần thảo luận, không có sinh viên Việt Nam nào dám đặt câu hỏi hoặc phát biểu ý kiến đầu tiên của mình, và phải đợi sinh viên nước ngoài làm như vậy. Vấn đề này không thể đo lường bằng các công cụ truyền thống nên tôi chắc chắn rằng rất khó để chứng minh.
Nhưng tôi nghĩ người Việt Nam chưa phát huy hết tiềm năng của mình, đây có thể là một trong những vấn đề. – Bạn nghĩ làm thế nào để có được nhiều người tiên phong hơn?
– Tôi nghĩ rằng giải pháp bắt đầu từ gia đình. Tôi nghĩ các bậc cha mẹ cần phải nhường nhịn con cái, không nên bảo vệ mình quá nhiều. Trẻ gặp khó khăn, thử thách là điều bình thường. Tôi nghĩ rằng khi trẻ học cách trở nên độc lập và can đảm hơn, chúng sẽ dám ước mơ và làm được nhiều hơn thế.