Ước mơ đi nước ngoài của chàng trai quốc dân

Ảnh do tác giả cung cấp.

Mỗi người đều có ước mơ, lý tưởng và hoài bão có thể giúp chúng ta đạt được mục tiêu của mình. -Tôi sinh ra ở một miền núi, và cho đến năm thứ ba tên nước tôi là Hrê. Cũng như bao đồng bào dân tộc thiểu số khác, cuộc sống tuổi thơ của các em rất nghèo khó, quần áo không đủ dép, nhất là trước đây cuộc sống còn khó khăn hơn. Tôi nhớ thức ăn chỉ toàn mì và khoai tây. Có hôm phải ăn củ thay cơm. Cuộc sống rất khó khăn. Năm nay tôi cũng đã 28 tuổi, người dân nông thôn tuy còn thiếu thốn nhưng đời sống đã khá lên. Mong rằng một ngày không xa, đồng bào dân tộc thiểu số sẽ không còn nghèo nữa.

Khi còn học tiểu học, không chỉ trẻ em dân tộc H mà trẻ em dân tộc Kina cũng rất ít đi học, ở quê ai cũng có thể chọn học, nhiều em muốn đi học nhưng gia đình không cho phép. Họ để trâu, bò, củi ở nhà… Tôi cũng vậy, đôi khi những đứa trẻ thích đi học lại liên quan đến thói lười biếng. Vì vậy, nhiều em đã không chấp nhận lời khuyên của người thân, bạn bè nên đã bỏ học để được gia đình khen ngợi. Tôi là một đứa trẻ chăm chỉ, một đứa trẻ ngoan.

Gia đình tôi và em gái tôi đều không biết chữ, có người học đến lớp năm rồi thôi lấy chồng, không ai quan tâm họ học gì. Còn tôi, tôi nhớ ngày đầu tiên đi học, tôi không mặc quần, xách laptop đến lớp và tập đọc những chữ cái đầu tiên A, B, C và nhìn xung quanh tôi thấy ai cũng hơn tôi vài tuổi. Cùng một độ tuổi. Chị ơi, nhưng em không phiền, em thích đọc, thích chữ, thích số, đôi khi em còn rất nhỏ, không hiểu tiếng Kinh, giáo viên không hiểu, và em sợ cô giáo, không hiểu tại sao. Tôi đến lớp luôn ngồi đó để luyện viết, luyện đọc, nhiều khi sợ cô đi thi khiến tôi không hài lòng. Tôi chuyển trường nhưng tâm thế đến lớp của tôi vẫn chưa bao giờ thay đổi, nhìn các bạn học cũ đa số đã bỏ học, giờ chỉ còn chưa đầy 10 người. Và em cũng đã tốt nghiệp tiểu học, em mừng lắm, chỉ em biết thôi, vì gia đình không biết tốt nghiệp là gì, nhưng em cũng thầm mong bố mẹ đừng cấm em học mà em có thể bước đi theo con đường mình lựa chọn. .

Hồi cấp 2, học sinh nông thôn như tôi được học chung với học sinh trong vùng, đa số là người Kinh. Hôm đó tôi rất sợ, không biết tiếng Kinh, sợ các bạn khác quấy rối, một số sinh viên mới tốt nghiệp của tôi sợ hãi và sợ các bạn ấy ở lại đây thay vì đến trường mới. Đang làm ruộng nhưng tôi vẫn phải chấp hành bức thư này. Ngày đầu tiên đến lớp có rất nhiều điều mới mẻ, các em mặc áo trắng quần xanh, áo cũ bạc màu của năm ngoái. Nhưng có lẽ những bức ảnh này đã nhắc nhở và động viên tôi cố gắng hết sức để không ai có thể khinh thường tôi, để rồi một ngày tôi được mặc áo mới, sách vở hay, đi xe đạp xịn như họ. . Bạn có thể nói rằng đây là giấc mơ đầu tiên của tôi.

Ngày đầu tiên đi học, tôi gặp rất nhiều khó khăn, ít bạn, tưởng chừng như không có, mấy lần muốn bỏ cuộc, học sinh nói tôi là “trai quốc dân”, lòng tôi đau lắm. Nhưng tôi quyết định năm đầu tiên điểm của tôi không thấp hơn ai hết, tôi là một học sinh giỏi, tôi tự hào khi nhận được bằng khen cuối năm, đây là niềm khích lệ lớn nhất của tôi. Rất hài lòng. Vì sức học tốt nên năm nào cũng bị nhiều học sinh coi thường, giờ lại là bạn của tôi, chính tôi là người đã chỉ ra nhiều bài toán khó. Kể từ đó, tôi cũng bắt đầu tự tin vào bản thân và có nhiều bạn bè hơn.

Thực ra hồi còn đi học mình thấy phải cố gắng nhiều hơn, mục tiêu là tốt nghiệp lớp 9 thường xuyên được vào bưu điện. Ngày đó, ở quê, ngành bưu điện là ngành tốt nhất mà ai cũng muốn làm, với những người dân quê như tôi thì ước mơ này thật lớn và ai cũng muốn giúp một tay. Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy SV96 lần đầu tiên, ý tưởng này đã hoàn toàn thay đổi. Có lẽ nếu ai đó xem TV năm 1996 sẽ nhớ đến chương trình mang tên SV96 của sinh viên Việt Nam. Hãy xem tôi yêu học sinh như thế nào, nếu yêu tôi sẽ giống như một người anh hiện đại rất tài giỏi. Năm 1996, 1997 có lẽ là năm học sinh nổi tiếng xinh đẹp đáng tự hào nhất nên tôi có ước mơ.Tôi-ước mơ trở thành một sinh viên.

Ở một vùng quê nghèo như tôi, nhiều bạn Kinh con nhà giàu cũng không dám mơ, nhưng tôi tự nhủ mình phải nỗ lực để đạt được điều này. Nói đến việc tốt nghiệp lớp 12, ngày nào em vẫn duy trì được thành tích học tập ở trường, em là một trong số rất ít bạn có khả năng đỗ đại học. Ngày tôi đậu lớp mười hai, dân làng ai cũng đến chúc mừng, thấy những tiếc nuối mà tôi dành cho bạn bè ngày xưa, tôi nghĩ mình đã đi đúng đường. Đúng vậy, ngày đầu tiên của năm thứ nhất không bao giờ biến mất khỏi trí nhớ của tôi. Ngày nhập học ai cũng bị gia đình xua đuổi, tôi lẻ loi trên phố đông vui, sợ hãi, lo lắng, bức ảnh này gần giống như ngày đầu tiên tôi lên phố. Học năm nào. Nhưng vì đã sớm tự lập nên tôi biết mình cần phải trở nên bản lĩnh hơn, tự tin hơn.

Không giống như nhiều người, sau khi nộp hồ sơ nhập học thay vì nghỉ ngơi, tôi đi bộ tìm việc, vì tôi cũng biết xem tivi ở nhà trong giờ làm việc nên tôi không còn lạ gì. May mắn thay, những ngày đầu mới nhập học, quán cà phê thường thiếu nhân viên, khi xin vào làm bồi bàn, tôi muốn uống nước. Thử nghĩ xem, em cũng dũng cảm lắm, có lẽ đến lúc đó em mới làm được, đêm đầu tiên đi học, thay vì hẹn hò ngoài đường như bao sinh viên năm nhất khác thì em lại là nhân viên của một quán cafe, em chưa bao giờ. Tôi không biết đến latte, cà phê đen, chưa kể đến nước cam, Lipton… nhưng tôi đang dần thích thú với những điều mới mẻ ở thành phố.

Khi tôi không đi học, tôi thường đạp xe vào thành phố để xem cổng. Ôi, thật là một tòa nhà cao đẹp, một con phố sầm uất. Nếu ở trong nước mà nhìn thấy chiếc xe như vậy thì lũ trẻ trong làng sẽ gặp và sờ soạng. Nghĩ đến đây, tôi thương thử thách cuộc đời, bạn bè không vượt qua được chướng ngại vật mà bỏ học cấp 2. Tôi nghĩ mình sẽ làm gì đó để không cho dân làng bắt con. Hãy làm việc sớm, để họ xem, và để họ ngừng nói câu quen thuộc “tại sao bạn học”.

Thời đại học, tôi rất mạnh mẽ, gia đình tôi rất nghèo, và gia đình tôi rất nghèo. Mình ở bản này chưa học xong cũng lo cho việc học, may mắn là mình dân tộc thiểu số nên nhà nước không thu học phí, cấp học bổng nên phần nào giúp mình vượt qua khó khăn. . Nhưng học tập và sinh hoạt rất tốn kém. Ngoài việc đi học, tôi còn đi làm thêm, năm đầu tiên tôi đi làm thêm ở quán cà phê, trông xe, phát tờ rơi quảng cáo và làm nhiều công việc khác nhau, miễn là có thu nhập và không vi phạm pháp luật. Từ năm thứ hai, tôi quen với cuộc sống thành phố, bắt đầu đóng học phí, thu nhập tăng dần. Tôi không chỉ phải chăm sóc bản thân mà còn phải đưa cháu ngoại về quê mua sách vở, quần áo. Và bản thân tôi có thể tiết kiệm tiền để mua một chiếc máy tính mà đôi khi tôi không dám mơ tới.

Có lẽ từ ngày học đại học, tôi có thể làm quen với nhiều thứ hiện đại, tư duy cũng ngày càng phát triển và mơ mộng. Cũng đang phát triển. Từ năm thứ ba, tôi ngừng huấn luyện mà trở thành chuyên gia bảo trì máy tính Internet và quản lý một số cửa hàng trực tuyến. Thời điểm đó, cửa hàng trực tuyến rất đông, thu nhập rất đáng kể khiến tôi bỏ ngang việc học. Cuối năm thứ ba, tôi phải học lại 7/8 môn. Lúc đó tôi mới hiểu tại sao mình lại lên phố, tôi nghĩ, từ nay mình quyết định hạn chế công việc để tập trung cho việc học, từ đó ước mơ của tôi đã thay đổi rất nhiều. Khi tôi nói rằng tất cả họ đều có vẻ nghi ngờ và ngại ngùng, tôi phải nghĩ đến một khía cạnh mới, đó là suy nghĩ về thành tích của nhiều học sinh khác. Ước mơ của tôi là làm việc ở nước ngoài. Nếu tôi trượt kỳ thi của một công ty nước ngoài, tôi sẽ áp dụng một số phương pháp bằng mọi giá. Tôi hy vọng có thể kiếm được một số vốn ngắn hạn, và thứ hai, để học hỏi kinh nghiệm sau này của đất nước mình, tôi sẽ làm điều gì đó để giúp ích cho xã hội Việt Nam. Tôi bắt đầu cố gắng học ngoại ngữ và tự tìm kiếm thông tin, ngày tốt nghiệp đã đến, ước mơ trở thành kỹ sư của tôi đã kết thúc, và bây giờ là khởi đầu cho ước mơ tiếp theo của tôi. Lúc đó đi xin việc ở công ty trong nước, khó có thể không nói là công ty nước ngoài, nhưng bản thân vẫn rất tự tin, năm đó tình cờ lại là công ty Nhật. Sau đó, họ muốn đào tạo nhân viên công ty tại Việt Nam nên đã chọn các trường đại học để thi. Dẫu biết khó khăn vất vả như thế nào để vượt qua hàng trăm học trò nhưng ai cũng có một khát khao mãnh liệtSau khi được sang Nhật làm việc và tu nghiệp, tôi cũng đăng ký thi tuyển, và lần lượt trúng tuyển 20/400 học sinh.

Tôi đã chọn 5 người ra về trong vòng phỏng vấn, tôi được chọn là 1 trong 5 người cuối cùng có kinh nghiệm, kỹ năng giao tiếp tốt và tự tin. Ôi ước mơ, ước mơ tưởng chừng khó vượt qua nay đã trở thành hiện thực. Thời đó sang Nhật rất tốn kém, ở đây không chỉ lo mọi thứ mà còn lo hết học phí trước khi lên đường. Đây là món quà tôi dành tặng cho bố mẹ tôi ở quê, họ thấy những đứa trẻ miền núi, trẻ em nghèo đã làm được điều gì mà tôi hạnh phúc biết bao. Tôi bây giờ là một chuyên gia. Nhà thiết kế phần mềm hệ thống, đã làm việc tại Nhật Bản trong ba năm. Mình cứ thể hiện khả năng của mình để họ thấy người Việt Nam không kém ai, tài năng mình làm được thì mình sẽ dùng khả năng của mình để tạo điều kiện cho mình làm việc lâu dài. thời hạn. . Nhưng đây không phải là sự lựa chọn của tôi.

Leave A Reply